February 23, 2013

Mẹ Ơi!

Mẹ ơi!


Trong ký ức tuổi thơ con, mẹ chỉ là một người xa lạ làm cầu nối cho con xuất hiện ở cuộc đời sau tiếng khóc đầu tiên.

Là người dẫn đường cho con đến trường để học hát ca, chơi đùa cùng bạn bè ở trường mẫu giáo mà con rụt rè sợ sệt khi lần đầu đến lớp.

Người cho con ăn và chơi với con mỗi lúc con buồn, làm trò vui cho con cười nắc nẻ những khi con đang co mình trong cơ thể gầy gò bệnh tật.

Người làm con thấy ghét vì trận đòn đau đầu đời mà con còn nhớ mãi khi óc tò mò đã dẫn con lên dãy núi cao trước nhà để khám phá… nhưng giờ con mới hiểu đó là trò rồ dại.

Là người mà con cảm thấy sợ sệt gần gũi bởi mọi người đều nói mẹ bị điên….

Vậy mà, người điên đó đã không ngại miệng đời thế gian, một thân một mình đến những nơi xa xôi vất vả mưu sinh kiếm tiền cho con ăn học.

Sau bao năm khổ cực, tưởng chừng hạnh phúc đến với mẹ khi mẹ đã có người đàn ông yêu thương cùng sớt chia gian khổ với mình và con cũng được tận hưởng hạnh phúc gia đình bé nhỏ dù con biết đó chỉ là vay tạm.

Tiếc rằng, hạnh phúc thật ngắn ngủi!

Hạnh phúc đó cũng nhanh chóng mất đi bởi tình yêu của thế gian nào có vững bền khi lòng người quá tham lam và ích kỷ thì một người phụ nữ nào có đủ phải không mẹ? Mẹ đừng ưu sầu và cũng đừng trách đừng buồn người bạn đời của mình chi mẹ nhé! Bởi cuộc đời vốn dĩ đã vô thường thì tình yêu cũng đâu thể nào bất biến!

Con biết mẹ buồn nhiều khi phải sớt chia tình cảm mà mình rất yêu thương, gìn giữ nhưng cố nén nỗi đau vì mẹ còn rất nhiều nỗi lo khác.

Mẹ còn lo con mình chưa ổn định cuộc sống, vẫn chưa an tâm khi con chưa thành công để mẹ có thể sống cuộc sống của chính mẹ hoặc có thể ra đi trong bình yên và thanh thản nếu lỡ mai sau…

Mẹ có biết không? Mỗi lần con buồn, con chỉ mong được nghe tiếng nói của mẹ. Người nhà quê, ít học nhưng có thể giải đáp tâm tư cho con bất cứ thứ gì trong cuộc sống, từ nhà trường, công việc, bạn bè… với những kẻ yêu người ghét….luôn tìm ra lối đi cho con những lúc con mù quáng, chơi vơi. Con cũng biết mẹ cứ lo lắng nghĩ con có chuyện buồn khi thấy con hay gọi về cho mẹ, nhưng chỉ một sự thật đơn giản nữa là: Con thích nghe giọng nói của mẹ mà thôi!

Mẹ có biết không? Con thật xấu hổ, không phải chỉ vì con chưa thể lo cho mẹ gì nhiều mà vì con không đủ can đảm để ôm lấy mẹ và nói rằng “Con thương mẹ lắm, mẹ biết không?”

Chắc mẹ không thể nhớ đâu? Cũng đã hơn 15 năm về trước rồi, trong một buổi trưa chuyện trò vớ vẩn về kiếp sống con người, có lẽ bốc đồng con đã nói: “Con không hối tiếc vì đã được sinh ra trong gia đình mình”. Đây mới là lời thật sự của con: “Con cảm thấy may mắn vì được làm con của mẹ và nếu có kiếp sau, mẹ hãy tiếp tục đồng hành cùng con mẹ nhé!”

Lúc này con ước gì có thể về ngay bên mẹ giúp mẹ vơi đi nỗi buồn...Mẹ thật sự là người mẹ - người bạn tuyệt vời của con, mẹ biết không?...Những điều mà con không dũng cảm nói ra... 

Con sẽ cất giữ lá thư này, nhất định sẽ có ngày con sẽ nói với mẹ những điều từ tận đáy tim con, không chỉ bằng những lời nói suông hay những giọt nước mắt đang tuôn tràn trên má con mà sẽ bằng những hành động và việc làm chân thật của con dành cho mẹ, Mẹ của con!

NTPD
Makati, ngày 22 tháng 02 năm 2013.

0 nhận xét:

Sẻ Chia Yêu Thương

Những tấm gương người tốt việc tốt, những câu chuyện cảm động về tình cảm giữa con người với con người luôn có mặt trong đời sống của mỗi chúng ta. Nếu bạn bắt gặp những câu chuyện ấy, xung quanh mình, hay ngay chính cuộc sống của mình, hãy chia sẻ với Hoa Tâm theo địa chỉ: Hoatam@outlook.com

Technology